ANZAC Day, 25 Tháng 4, là một trong những ngày lễ tưởng nhớ quan trọng nhất của nước Úc, tưởng nhớ những người chiến sĩ hy sinh anh dũng trong trận chiến kéo dài 8 tháng của Gallipoli vào Thế Chiến Thứ I năm 1915. ANZAC là viết tắt của Australian and New Zealand Army Corp (tạm dịch – Lực lương quân đội Úc và New Zealand)
Các bạn đang ở Úc chắc hẳn đều biết ngày này, vì nó được xem như một ngày Public Holiday, một ngày nghỉ cho mọi người nhưng rất tiếc là không phải năm nay. Mọi người đều đón ngày này, nhưng ít ai để ý lịch sử của ngày này, nó dành để tưởng nhớ hơn 8000 chiến sĩ Úc ngã xuống để mở đường vào thành Istanbul ngày nay của Thỗ Nhĩ Kì cho lực lương lính Anh. Tuy nhiệm vụ không thành công, nhưng sự anh dũng của họ đã để lại cho người Úc một truyền thống anh dũng bất khuất! ( Ít nhất chúng ta cũng nên biết ngày này để lỡ bạn bè Úc có hỏi đặng biết đường trả lời)
Nhưng câu chuyện mình muốn nói tới ngày hôm nay không phải là về lịch sử ngày hôm nay, mà là sự tương đồng trong câu chuyện của từng người nhập cư tại Úc và cuộc chiến đấu kéo dài chỉ có thể tính bằng năm hoặc chục năm để đạt được quyền công dân ở Úc.
Câu chuyện dưới đây là câu chuyện về cuộc đời của chính người kể, với mốc thời gian không khác gì câu chuyện lịch sử:
- 31/3/2012: Đặt chân tới Melbourne, 17 tuổi với hai bàn tay trắng, có trong tay $100 bố mẹ gửi gắm.
- 1/4/2012: Xin vào một tiệm bán cá làm cuối tuần, 3am-5pm đổi lấy $100. Sợ nhất cảm giác ngủ trong xe hơi 1am, 2am sáng nó lạnh buốt người. Nói tiếng Anh không được, chủ bảo mang 1 Stack of Bins đựng cá vào, mang có 1 Bin (bị la thúi mũi). Làm trong shop cá, đá lạnh tay đóng băng mà cắt thịt cá trúng tay cũng chẳng biết máu mình hay máu cá. Tiếng Anh thì dở, đi ra Starbuck thì người ta hỏi uống gì, chỉ tay ly cà phê rồi ú ớ OK.
- 6/2012: May mắn được chủ tiệm thịt gần đó cưu mang, thế là được đi làm 2 ngày/ tuần. T2-T6 đi học Tiếng Anh chuẩn bị vào lớp 11. Làm nghề này cũng vui trừ cái mém bị cái cưa xương thổi bay ngón trỏ. Rửa tray thịt thì nước nóng 80 cũng phải nhúng tay trần vào vì rửa găng tay lâu mà không sạch. Bù cái chủ thương, mỗi ngày 6am-5pm cũng $100 có hôm chủ thương dúi cho $20,$30. Nghĩ lại thầm biết ơn chủ quá.
- 9/2012: Xin được vào cả Hungry Jacks và cả KFC. Mà bà mẹ nó ngu, nghĩ sao ko biết khai thuế, $10/hr đi khai sao còn $7/hr after tax. Thế là nghỉ sau 3 tháng, ở lại KFC luôn.
- 5/2013: 18 tuổi 6 tháng. Từ một đứa không biết gì, lên làm Manager ở KFC. Kết quả đạt được do 3 tháng holiday cày 1 tuần 40 tiếng đứng nấu ở KFC. Chỉ biết làm và làm.
- 2013~2017: 5 năm - đúng 5 năm bán sức khoẻ và tuổi trẻ. Làm tất cả các ca đêm ở KFC từ 11pm-7am, có hôm làm 8pm-2am không có xe về lang thang ngoài trạm xe lửa cùng người em trai, hôm thì mệt quá ngủ ngoài trạm xe lửa hoặc McDonalds. Đánh đổi tất cả chỉ để đủ tiền đóng tiền đi học Uni, đóng tiền nhà, đóng tiền bill. Nhớ tất cả những buổi làm double shift đứng 16 tiếng, những hôm lái xe ngủ gật chạy từ lane trong cùng ra thẳng lane emergency (trời thương toàn mạng ngồi đây kể chuyện)
- Trong 5 năm đó, liên tục xin thêm các việc như làm nhà máy Dim Sim, đi làm nước ép đứng trong phòng lạnh 2 suốt 10 tiếng/ngày mà đổ mồ hôi, các bạn cứ tưởng tượng xem,…
- May mắn, 2016 tìm được công việc ở một Office. Năm 2017, luật thay đổi, vợ bảo xuống TAS kiếm đường định cư, nhưng vì vừa được lên Office Manager mà cãi vợ -> Đúng là cãi vợ núi đè.
- 7/2018, quyết tâm bỏ lại tất cả, bỏ tấm Bằng Bachelor of Accounting (cái nghề hẻo nhất Úc này) , bỏ công việc văn phòng, lại một lần nữa khăn gói ra đi vì con đường ở lại. (thật ra là sợ vợ chửi lần này nữa nên nói đi là đi, chớp nhoáng trong 1 tuần)
- 9/2018, gặp được anh @Tran Khanh Hoang, vào team Magic. Một trong những quyết định thay đổi cuộc đời! Làm được việc mình thích, yêu nghề, yêu học sinh và yêu cả đất Tas.
- 1/2020, chính thực nhận được thành quả sau gần 8 năm cố gắng, những giọt nước mắt, những lần gục ngã thể chất và tinh thần, những lần xấu hổ gọi ba má con không làm được, những lần đau đến không nói nên lời khi bị trộm hơn $3000, những lần sốc vì Úc thay đổi chính sách, những lần chân đi không nổi, lưng vì đau quá mà nằm một chỗ ở tuổi 20._**TẤT CẢ CHỈ ĐỂ ĐỔI LẤY 1 CƠ HỘI XIN Ở LẠI
Bài học lịch sử trên ít nhiều mình muốn chia sẻ để các bạn thấy “ảnh hưởng của chiến tranh” lớn đến thế nào về cả thể xác lẫn tinh thần. Và không những mình, mà có hơn 20,000 du học sinh khắp nước Úc cũng đang trải qua. Nhưng mình muốn nói với các bạn rằng
“LIVE - LOVE - LEAVE LEGACY”.
Các bạn hãy tiếp tục LIVE , tiếp tục cố gắng, vì thành quả là xứng đáng. Hãy LOVE gia đình, bạn bè và tất cả những người xung quanh, vì không có họ, bạn sẽ không thể đi hết con đường này. Và hãy LEAVE LEGACY, để sau này có thể hãnh diện sống với con cháu và kể chúng nó nghe về con đường bạn đã chọn, đã đi và đã chinh phục.
P/s: bài viết trên nhằm mục đích chia sẻ thêm động lực cho các bạn đang tranh đấu vì con đường PR! Chúc mọi người sớm đạt được mục tiêu của mình nhé!
Nguồn: Thầy Tờ Magic.